Với mẹ tôi, tốn kém bao nhiêu cũng được miễn sao em gái tôi trở thành người nổi tiếng.
Trong khi nhiều người cứ cố kiết sinh bằng được con trai thì mẹ chỉ mong sao có một cô con gái. Vậy là khi tôi đã hơn 20 tuổi, tôi bỗng nhiên có thêm một cô em gái.
Khác hoàn toàn với nước da đen nhẻm của ông anh trai là tôi, con bé trắng trẻo vô cùng. Nói chung em gái tôi đáng yêu, xinh xắn đến mức ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ, muốn nựng con bé một cái.
Tên gọi ở nhà của con bé là Kem. Kem càng lớn càng bụ bẫm đáng yêu, cứ nét nào của bố mẹ đẹp nhất là nó giống hệt. Mắt tròn xoe giống mẹ, mũi cao thẳng giống bố…
Chị con nhà bác của tôi có một cửa hàng bán quần áo thiết kế cho trẻ em. Mỗi lần có thiết kế mới là chị lại nhờ Kem đi chụp ảnh mẫu cho quần áo của chị. Nào ngờ đâu sau vài lần chụp ảnh, con bé tự nhiên lại khá nổi tiếng trên mạng xã hội.
Thế là cửa hàng và hãng quần áo trẻ em của chị họ tôi cũng nổi tiếng theo. Hàng bán chạy, chị lại càng có hứng thú thiết kế. Mỗi lần ra thiết kế mới chị lại cho Kem mặc mẫu chụp. Ban đầu chỉ là tự chụp bằng điện thoại, sau này chị thuê hẳn phòng chụp ảnh, thuê thêm cả nhiếp ảnh gia và thợ trang điểm đến. Càng ngày chị càng đầu tư cho các bộ ảnh mà Kem làm mẫu.
Đỉnh điểm là Kem được mời góp mặt trong một buổi trình diễn thời trang cho trẻ em, mà lại là buổi trình diễn của những nhà thiết kế có tiếng tăm. Con bé xinh xắn lại ngoan ngoãn lễ phép nên có khá nhiều nhà thiết kế, cửa hàng quần áo muốn đặt lịch để Kem làm người mẫu.
Ban đầu, tôi và bố cũng thấy thích thú, nói gì thì nói tôi cũng tự hào vì em gái mình. Hơn 20 tuổi đầu bỗng nhiên có một đứa em gái bé xíu xíu, cưng chiều không hết ấy chứ. Thế nhưng, tần suất con bé đi chụp ảnh mẫu, trình diễn thời trang càng ngày càng tăng lên. Mẹ tôi quyết tâm đầu tư cho con bé một khóa học trình diễn trên sân khấu. Lúc này thì bố tôi không đồng tình lắm nhưng cũng chẳng phản đối.
Sau vài lần đi “catwalk”, Kem bắt đầu được nhiều người chú ý hơn. Thời điểm này, em gái tôi cũng bắt đầu vào lớp 1. Vậy mà thời gian đi học cũng bị ảnh hưởng không ít bởi lịch trình biểu diễn, chụp ảnh dày đặc. Bố tôi có vài lần nhắc nhở nhưng mẹ phản ứng rất mạnh mẽ nên ông cũng tặc lưỡi bỏ qua.
Cách đây mấy tháng, Kem được mời đóng vai phụ trong một bộ phim truyền hình. Mẹ tôi quyết định xin nghỉ việc ở cơ quan để ở nhà làm “quản lý” cho con gái luôn. Bộ phim thành công, em gái tôi lại càng nổi tiếng. Từ đó, tôi đi đâu cũng được mọi người ồ à “kìa anh trai bé Kem kìa”, kế đó là liên tục hỏi han tôi về con bé. Lúc này tôi thực sự cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi. Tôi thấy bản thân mình còn không thoải mái huống chi là cô em gái mới 6 – 7 tuổi của mình.
Chiều hôm đó, khi tôi đang trên đường đi làm về nhà thì nhận được điện thoại của bố yêu cầu về nhà ngay lập tức. Tôi bỏ hết những kế hoạch trước đó của mình để phi vội vàng về nhà. Vừa về đến nơi, không khí căng thẳng giữa mẹ và bố đã khiến tôi khá hoảng hốt, thường thì bố ít khi gay gắt với mẹ, dù mẹ có làm gì không vừa ý đi chăng nữa thì nặng nề lắm bố cũng chỉ hơi nghiêm giọng lại mà thôi.
– Mẹ mày định bán cái nhà ở bà ngoại để lại cho hai anh em chúng mày đi đấy.
Tôi giật mình, chẳng lẽ gia đình tôi bây giờ đang gặp khó khăn về kinh tế đến mức mẹ phải bán nhà hay sao?
– Có việc gì thế ạ? Bố mẹ cứ nói nếu giúp được gì con sẽ làm ngay.
– Không! Nhà mình không thiếu thốn gì hết, mẹ con muốn bán nhà đi lấy tiền để đầu tư cho Kem thành diễn viên nổi tiếng.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ, không tin nổi vào tai mình. Mẹ định bán cả cái nhà đi chỉ để cho Kem chạy theo hết show nọ đến phim kia? Trong khi con bé mới có 6 tuổi, vẫn đang tuổi ăn tuổi chơi!
– Có phải bán đi là nhà mình không có chỗ ở đâu. Mẹ nghĩ chuyện đầu tư cho em là chuyện chính đáng.